Chuyện đời, chuyện nghề sửa khóa: Bỗng dưng bị bắt

suakhoa.vn xin giới thiệu 3 bài báo ,3 mẩu chuyện của nghề thợ khóa. Đọc để hiểu thêm về nghề thợ khóa, để cảm thông cho một nghề đầy cám dỗ, đầy hiểm nguy, đứng giữa 2 nẻo đường: Chính và Tà.
(Dân Việt) – Nếu có nghề nào mà tài năng càng thăng hoa, tai ương càng rình rập thì đó chính là nghề sửa khóa. Những án tù, cám dỗ, tiếng đời nghi kị… luôn tồn tại song song với cái nghề rất đỗi bình thường này.

“Nghe tôi trình bày mấy anh công an cười lăn lộn rồi bảo: “Khổ cho mày quá! Nhưng cũng không thể để “trắng án” cho mày được. Có trách thì trách bản thân không cẩn thận thôi”… Thiêm, người chúng tôi đặt biệt danh “Chú bé có tài mở khóa” bởi khuôn mặt trẻ và người nhỏ nhắn mếu máo như thế về cái “tai bay vạ gió” mà anh dính vào cách đấy vài năm khi hành nghề sửa khóa cho Học viện Ngân hàng.

Nguyễn Huy Thiêm, người bị nghi ngờ đến vụ án “trộm ngân hàng”.

Suýt rũ tù

Rạng sáng 21. 9. 2005, bảo vệ Học viện Ngân hàng phát hiện 3 đối tượng đột nhập vào trường. Những tên trộm ngay lập tức được đưa về trụ sở Công an phường Quang Trung, quận Đống Đa. Tại đây, chúng đã khai nhận ý đồ đột nhập để tráo bài thi.

3 kẻ đột nhập là Đinh Công Hoan (SN 1981) quê Thái Bình, là nhân viên Công ty TNHH Thiết bị Ngân hàng; Nguyễn Huy Thiêm (SN 1980) tạm trú tại đường Nguyễn Trãi, phường Thượng Đình, quận Thanh Xuân, là thợ khóa tự do (là “chú bé có tài mở khóa” nhắc đến ban đầu) và một giáo viên hợp đồng khoa Toán – Tin của Học viện là Nguyễn Văn Xuân (SN 1978) quê Hải Dương, tạm trú ở quận Thanh Xuân. 3 kẻ gian này đã đột nhập vào Phòng Đào tạo của Học viện với ý đồ tráo bài thi tuyển vào hệ tại chức Khóa 32 của Học viện Ngân hàng.

Trước đó mấy hôm, Thiêm vẫn đang hành nghề tại chợ Cầu Mới (Ngã Tư Sở) thấy có ông khách sộp đến bảo: “Tối mày rỗi không?”, Thiêm bảo “Có” – “Thế thì tối qua cơ quan sửa tao cái khóa, bị mất chìa khóa” – “Sao phải tối?” – “Bây giờ tao bận! Tối mới rỗi, tối chờ tao ở đây”…

Buổi tối, khi đến Học viện Ngân hàng, dẫn Thiêm lên tầng rồi chỉ vào cửa phòng, ông khách bảo “Mất điện. Mày lấy đèn pin này mà sửa”. Cửa mất chìa khóa, chuyện nhỏ, Thiêm vừa mở vừa hát i ỉ. Chưa đầy hai phút, cửa đã mở nhưng đèn bỗng vụt sáng choang kèm tiếng quát “Đứng im! Thằng nào chạy tao bắn chết”.

Sợ bị bắn, Thiêm vứt đồ nghề giơ tay lên trời, sau này mới kể “Mấy ông bảo vệ có súng quái đâu mà đòi bắn. Hoảng quá thì em giơ tay như trong phim thôi”.

Bị đòn mà không dám kêu

Lúc về Công an phường Quang Trung, Thiêm vẫn chưa hiểu “đầu cua, tai đỉa” ra sao? Chỉ thấy mấy anh công an dặn nhau “Nhốt đối tượng này vào phòng rồi khóa tay vào. Khóa của ngân hàng nó còn mở được. Nguy hiểm lắm”. Chả hiểu sao mấy anh công an lại nhầm từ “Học viện Ngân hàng” sang “ngân hàng” nên mấy anh công an trực căng thẳng trông thấy, sau khi khóa tay, nhốt vào phòng vẫn phải trói thêm mấy vòng dây dù cho chắc ăn (trộm “ngân hàng” cơ mà).

Không hiểu sao vì mình bỗng trở thành “tội phạm đặc biệt”, Thiêm chỉ mếu máo: “Các anh có bắt em ra cửa đứng đợi em cũng không dám trốn đâu”. Lúc lên hỏi cung, nghe qua câu chuyện của Thiêm (và cũng qua lời khai của hai đối tượng Hoan và Xuân), mấy anh công an cười rũ rượi rồi bảo: “Bây giờ cho về! Lúc nào gọi thì phải lên đây phục vụ công tác điều tra”. Mấy anh công an còn cười rũ hơn khi Thiêm có gợi ý: “Các anh bảo “thằng” kia nó trả tiền công cho em với, em đã lấy được tiền đâu”.

Vụ án đã qua mấy năm nhưng giờ thấy ai gọi đi chữa khóa buổi đêm, Thiêm lại giật mình thon thót. Thiêm bảo: “Chắc ăn nhất là đến sửa khóa mình yêu cầu khách hàng gọi hàng xóm sang chứng kiến, nhỡ nó lợi dụng mình để đi ăn trộm thì toi”.

Nguyễn Văn Hoàng, hàng xóm (thuê nhà) cũng là đồng nghiệp của Thiêm ở chợ Cầu Mới bảo: “Gọi hàng xóm cũng chưa chắc, tháng trước tôi bị ăn trận đòn mà không dám kêu ai”. Có thằng ranh con trong Khương Trung (đối diện với chợ Cầu Mới) ra nhờ Hoàng vào chữa cho cái khóa. Vốn biết mặt, biết nhà cậu nhóc đó nên Hoàng không nghĩ ngợi gì xách đồ đi theo.

Các đối tượng đột nhập vào Học viện Ngân hàng khai nhận, có 17 thí sinh thi vào hệ tại chức Khóa 32 của Học viện Ngân hàng làm bài kém (môn tiếng Anh và môn văn) đến Công ty TNHH của Hoan để nhờ “giúp đỡ”. Hoan đã chuẩn bị bài thi mới và yêu cầu mỗi thí sinh nộp 7 triệu đồng để tìm cách giải quyết. Đã có 3 thí sinh nộp tiền cho Hoan. Sau đó, Hoan bàn bạc, nhờ Xuân chỉ nơi cất bài thi (chưa chấm) để tìm cách đột nhập, tráo bài thi, nhưng việc chưa thành thì bị bắt giữ…

Vào đến nhà, ông tướng bảo: “Anh mở giúp cái cửa phòng ngủ của bố mẹ em. Mẹ em vừa điện về là bà ấy bị đánh mất chìa khóa”. Đang lúi húi mở cửa thì ông chủ nhà về, thấy sự lạ ở nhà mình, ông túm cổ cho thằng con quý tử cho một cái bạt tai rồi quay sang Hoàng đánh, đá tới tấp, miệng chửi: “ Mày xui con tao trộm tiền của bố mẹ phải không? Tao cho mày lên công an cho mày rũ tù luôn”…

Bị đánh, bị đấm oan ức thế mà Hoàng chỉ kêu xin, lát sau ông chủ mới quát: “Biến! Tao thấy mặt mày lảng vảng quanh đây thì tao cho lên trại luôn”…

Hết chuyện, Hoàng bảo: “Ông ấy cũng có loáng thoáng quen mặt tôi nhưng tức thằng con quá mà không dám đánh nó (vì nó là quý tử) lên đánh bừa mình cho đỡ tức thôi. Mấy hôm sau cũng qua đây ngọt nhạt bảo: Chú xin lỗi! Mày thông cảm! Thông cảm thì mình cũng vỡ mặt cha nó rồi”.

kỳ 2:

Sợ nhất hàng xóm… bị trộm

(Dân Việt) – Mỗi lần xóm trọ có vụ phá khóa mất trộm là y như rằng mấy anh thợ sửa khóa thuê nhà trong khu vực bị công an gọi lên “hỏi thăm” còn hàng xóm nhìn mấy anh này bằng con mắt “đề cao cảnh giác”.

Quen “phục vụ công tác điều tra”

Ngõ 53 đường Vũ Trọng Phụng, quận Thanh Xuân, Hà Nội chả hiểu sao lại tập trung 20 thợ sửa khóa đến thuê nhà cùng bầu đoàn thê tử. Trong số ấy, Thiêm (cậu bé có tài mở khóa dính vào vụ định tráo bài thi tại Học viện Ngân hàng) thuộc hàng trưởng lão.

Với tất cả các loại khóa cơ, chỉ cần dụng cụ đơn giản thế này, các thợ khóa đều có thể dễ dàng mở.

Cũng không phải bởi Thiêm nhiều tuổi, Thiêm kể: “Có quá nửa trong số thợ ở khu này do em truyền nghề, có nhiều anh nhiều tuổi hơn em nhưng vẫn gọi em là sư phụ vì em dạy nghề cho họ”. Hôm nay, xóm trọ lại nhận thêm một thành viên của “tập đoàn mở khóa” đến thuê trọ.

Chị Thanh – vợ của Long (cặp vợ chồng mới đến) nhăn nhó: “Trước em ở bên làng Định Công vì nhà em đặt chỗ sửa khóa ở cổng sân bay đường Trường Chinh, đi lại cũng gần. Nhưng đợt này chồng em sống chết đòi sang đây thuê cùng với mấy anh em bạn nghề”.

Long cười như mếu: “Mẹ kiếp! Ai đời, vợ tôi đang cho con bú, mấy ông dân phòng mò đến bảo: “Mày gửi con đi rồi đi gọi thằng Long về đây. Khu này vừa có vụ mở khóa trộm đồ”. Có quá mình là thằng tội phạm chuyên nghiệp”.

Khu Định Công lại nổi tiếng với tình hình an ninh không tốt bởi nơi đây đã là khu quy hoạch, người dân đã nhận tiền đền bù, chủ nhà chuyển đi nhưng nhà vẫn còn vì công trình mới chưa triển khai. Chủ nhà cho thuê “tá lả” theo kiểu vớt vát được tí nào hay tí đó nên người thuê nhà nhiều và rất lộn xộn.

Hầu như có bất cứ vụ trộm nào liên quan đến chuyện “mở khóa, trộm đồ” là thợ sửa khóa Long lại phải lên phục vụ công tác điều tra, hoặc ít nhất cũng bị các anh dân phòng đến hỏi: “Thời gian xảy ra vụ trộm đang ở đâu? Có ai làm chứng?”. Những cuộc “hành hạ” ấy kéo dài gần năm nay nên Long đã quá “oải” và quyết định đến xóm “chữa khóa” để ở cùng anh em dù phải đi xa hơn đến 3km.

Thịnh (quê Nam Định) cũng vừa chuyển đến đây tháng trước kể: “Trước đây, tôi ở bên khu Cầu Giấy, chỗ đó cũng phức tạp lắm mà mấy ông công an khu vực lại quý mình mới chết chứ”. Mỗi khi có vụ mở khóa trộm đồ nào đó, các anh công an lại nhờ Thịnh đến hiện trường để xem mức độ chuyên nghiệp của bọn trộm ra sao để có biện pháp phá án.

Thịnh cười mặt nhăn như khỉ: “Công an nhờ, ai dám chối! Mới đầu giúp các anh ấy phục vụ công tác điều tra, mình còn thấy oai mới… ngu. Sau thấy vợ kể có bà hàng xóm sang hỏi: Chú nhà cô có mấy tiền án rồi mà vụ trộm nào cũng bị công an gọi lên hỏi cung vậy? Thế có nhục không chứ?”.

Giúp người còn bị oán

Long bảo: “Nhiều lúc biết người ta cảnh giác với mình cũng đúng thôi nhưng nghĩ nó tội thân lắm ông ạ”. Rồi Long kể chuyện về bà hàng xóm trước đây của mình, nhà bà bị mất chìa khóa, nhờ Long sang giúp, sửa xong Long không dám lấy tiền bởi thao tác mở khóa khi mất chìa là thao tác đơn giản, sơ đẳng nhất của nghề này (nhiều anh cố làm ra vẻ khó khăn, phức tạp để vòi thêm tiền mà thôi). Thế rồi chỉ buổi tối hôm ấy, đi làm về Long tủi thân chảy nước mắt khi thấy chủ nhà đó đang thay ổ khóa mới (chắc sợ Long lén đánh chìa khóa khác rồi tìm cách trộm cắp)… Khổ thân!

Thiêm ra mặt “lãnh đạo” cười bảo: “Ở xóm thợ khóa, chỗ bọn tôi thuê thật đắc địa với nghề. Ở đối diện ngay với trụ sở Công an quận Thanh Xuân, số 58 Vũ Trọng Phụng, để tránh tiếng “chôm chỉa”. Thật không có gì “quang minh, chính đại” cho bằng?”.

Tuy nhiên, câu chuyện của Tùy (cậu thanh niên duy nhất chưa có vợ ở khu nhà thuê của các thợ khóa tại đây) cũng cho thấy cái nhìn “lạ” của xã hội về những người theo nghiệp này. Tùy nói chuyện với chúng tôi mà như chửi rủa cuộc đời: “Em “cưa” mấy đứa, yêu đương hẳn hoi mà chỉ vài hôm sau bỗng nhiên bị “cắt” mà không hiểu tại sao. Mãi sau em mới biết đó là mình làm nghề thợ khóa”. Tùy cao ráo, mặt phương phi… vậy mà vẫn ế vợ. Thế mới sầu đời!

Biết mình mang phận dễ bị nghi ngờ, Tùy chẳng “kén cá, chọn canh” mà tìm hiểu những cô gái chẳng sắc nước hương trời gì, miễn là ngoan. Nhưng chỉ vài ba bận đến nhà “đối tượng” chơi thì lại nhận được lệnh “giải tán”, khi gia đình nhà người yêu “chẳng may” lại biết Tùy làm nghề thợ khóa. Ôm nỗi đau khổ, Tùy bảo: “Ở cái đất Hà Nội, 1 mét vuông có 4 thằng ăn cắp thì cũng chẳng trách người ta được. Nhưng nghĩ nó vẫn cú. Đợt tới em về quê Ninh Bình lấy vợ cho xong, em gần 30 tuổi đầu rồi còn gì”.

kỳ 3:

Nghề sửa khóa và cuộc sống giữa ‘vòi bạch tuộc’

100% những anh em làm nghề thợ khóa đều nhận được sự dụ dỗ của đám tội phạm… Vì không có ai bảo vệ nên khi muốn giữ cho lương tâm mình trong sạch, họ thường nhận được những trận đòn thù.

Không nghe là… đánh

“Nó đấm mình lại còn vứt đồ nghề xuống mương mới đểu chứ” – “Tao còn bị nó gí thuốc lá vào cổ” – “chưa là gì! Đánh mình xong, nó bảo, nếu không nghe lời nó thì mỗi tháng phải nộp tiền bảo kê nữa cơ”… Mấy anh em khu “xóm chữa khóa” ngõ 53 Vũ Trọng Phụng (Thanh Xuân, Hà Nội) than thở với nhau về chuyện “lỡ” không nghe theo lời xúi bẩy của những kẻ ác.

Tài năng (mở khóa) của mấy anh em tại đây là sự thèm muốn của những kẻ bất lương…

Nghề sửa khóa và cuộc sống giữa 'vòi bạch tuộc'

Những cạm bẫy luôn rình rập các thợ sửa khóa – (Ảnh minh họa).

Thiêm kể: Ngày xưa, tôi làm bên chợ Bưởi (quận Tây Hồ, Hà Nội). Hồi đó mới vào nghề nhưng mình là dạng có năng khiếu lại không mè nheo nên nhiều người thuê về nhà tháo khóa, mình làm rất nhanh. Lúc ấy, mới về đó phải đóng 200.000 đồng tiền “bảo vệ” cho anh S. Nhưng sau một thời gian, anh ấy bảo bọn “bộ đội” (đầu gấu chuyên đi thu tiền “bảo kê”) không thu tiền của mình nữa. Thỉnh thoảng anh S lại đến rủ mình đi chơi, uống rượu…

Bẵng đi gần một năm, anh S đến bảo Thiêm: “Có việc phải nhờ chú”… Việc ấy, Thiêm không dám làm nhưng chỉ bảo: “Em thề không nói chuyện ấy với ai đâu. Anh cho em đi chỗ khác kiếm ăn”. Anh S cũng rất người lớn nói: “Vậy thì chú đi chỗ khác đi. Chuyện này, chỉ anh với chú biết, người khác biết thì anh tìm chú… nói chuyện”. Gặng hỏi, chuyện anh S nhờ là chuyện gì, Thiêm bảo: “Anh ấy giờ đang trong tù rồi nhưng chuyện đó không nói được đâu. Em… quên rồi”.

Tuy nhiên, tai họa mà “chú bé có tài mở khóa” như Thiêm dính phải còn là chuyện tương đối “sang trọng” bởi đã “được” dính đến ông anh giang hồ có số má, đủ lịch lãm để dùng người. Chuyện gần như anh em nào làm nghề thợ khóa cũng bị “dính” khi lần đầu tiên đến bất cứ khu chợ nào hành nghề là: Có dăm vị “dặt dẹo” đến gặp, nhẹ thì dăm cái tát tai, nặng thì một trận đòn nhừ tử, sau đó lại ngọt nhạt: “Chú giúp anh một việc, hôm nào chú vào bãi gửi xe của chợ, bao nhiêu xe máy SH, LX… chú cứ mở hết khóa ra rồi để đấy. Mọi việc còn lại là của bọn anh, nếu êm thấm, chú sẽ có “vài phần trăm”, còn nếu “có biến”, bọn anh sẽ không khai chú ra đâu”. Dù vậy nhưng không ai làm theo yêu cầu ấy cả.

Kêu trời không thấu

Thịnh (quê Nam Định) còn mang nguyên vết sẹo trên mặt kể chuyện: “Em phải “bật bãi” khỏi khu Tam Trinh cũng chỉ vì bọn nó hay… mang tiền đến cho mình quá (!?)”. Khu Tam Trinh nằm sát đầu cầu nam Thanh Trì, đây là nơi tập trung nguyên vật liệu sắt thép cho toàn bộ khu vực nam Hà Nội và phía bên kia sông Hồng. Có khoảng gần 1.000 kho bãi sắt thép nằm dọc khu vực này. Lúc làm nghề sửa khóa tại đây, có một nhóm anh em “bất chợt” rất quý vợ chồng Thịnh.

Lúc ốm đau, anh em lại đến chơi, vợ ốm con đau, họ cũng đến thăm hỏi, tiền phong bì thì nhiều lắm, có lần lên đến vài triệu đồng (với vợ chồng Thịnh, đó là số tiền rất lớn)… Nhưng đến lúc nhóm này cần đến Thịnh, họ nhờ Thịnh “mở hộ” kho hàng của nhà ông Nguyễn Cảnh Lợi (ông này có đại lý sắt thép bên kia sông, sát cầu Long Biên), Thịnh không dám từ chối, cũng không dám báo công an vì sợ bị trả thù.

Thịnh đành đến báo với ông Lợi để có phương án xử lý. Chẳng dè, ông Lợi cũng không vừa, đã dẫn “lính” đến ngay nhóm trộm cắp kia để đánh dằn mặt. Thua vì thế yếu, tức vì mất địa bàn, nhóm trộm cắp ấy đã chờ lúc Thịnh đi làm về trả thù. Vết sẹo như con rết trên mặt Thịnh có từ lúc đó.

Sau việc này, Thịnh chỉ bảo: “Chả biết tin ai được?”. Dù sau đó, dưới áp lực của ông Lợi, nhóm kia đã đến xin lỗi và đưa hơn triệu “bồi dưỡng” cho Thịnh nhưng anh chàng này bảo: “Mình phận con tôm cái tép, chả dại ở cái chỗ phức tạp đó. Mình có mỗi cái tài mở khóa mà thằng nào cũng muốn lợi dụng”.

Đó là dạng “bạch tuộc” có số, có má, có tổ chức, còn loại “giang hồ” vặt đến “phối hợp làm ăn” với thợ mở khóa thì nhiều vô khối. Nhưng có một điều mà Thiêm tâm sự làm tôi yên tâm: “Có nhiều bọn bất lương tìm đến tôi học nghề nhưng không được.

Nói thật nhé, nghề này tuy tầm thường nhưng không có cái tâm vững không học được đâu. Bọn học để ăn cắp toàn nôn nóng, học 100 năm cũng chả học được. Ông có để ý là mấy anh em làm nghề này, mặt trông toàn “đơ đơ” không? Đó là bởi vì họ có sự tập trung đặc biệt và cái tâm họ tĩnh đấy. Có mưu đồ bất lương, không học được cái nghề tầm thường này đâu”.

Anh em làm nghề thợ khóa cũng có “võ” riêng của mình, khi bị bọn xấu gạ đi mở khóa xe trong bãi xe, ai cũng bảo: “Các anh cứ nói đùa. Cái anh làm bảo vệ tại đây là ông anh nhà em, em mò vào bãi xe, các ông ấy biết ngay. Bọn em lại nhát đòn, công an hỏi đến thì chỉ có khai tuốt tuột luôn”.

Theo Dân Việt

Leave a Reply